Tôi đang bị lạc ngay trong sự trống trải của bản thân. Mọi người xung quanh tôi vẫn cười nói vui vẻ, còn tôi sao thấy trống vắng lạ thường. hình như tôi đã trở nên quá lạc lõng. Đó là lỗi của tôi sao? Bế tắc, trống rỗng, cô đơn. Đó là lỗi của tôi sao?
When this began
I had nothing to say
And I'd get lost in the nothingness inside of me
I was confused
And I let it all out to find/That I'm
Not the only person with these things in mind
Inside of me
But all the vacancy the words revealed
Is the only real thing that I've got left to feel
Nothing to lose
Just stuck/Hollow and alone
And the fault is my own
And the fault is my own
Tôi không hiểu. Tôi đã cố mở lòng để mọi người có thể hiểu những gì tôi đang nghĩ. Nhưng chẳng ai chịu làm điều đó cả. Họ vị kỉ, lãnh đạm, và tôi sợ sẽ trở thành một con người nhạt nhẽo như vậy. Tôi đã tin và đã thất vọng, đôi lúc tôi rằng tôi có thể nương tựa vào ai đó… nhưng tôi đã nhầm…
And I've got nothing to say
I can't believe I didn't fall right down on my face
I was confused
Looking everywhere/Only to fin that it's
Not the way I had imagined it all in my mind
So what am I
What do I have but negativity
'Cause I can't justify the
Way everyone is looking at me
Nothing to lose
Nothing to gain/Hollow and alone
And the fault is my own
The fault is my own
Buồn. Rồi tâm sự. Họ lắng nghe nhưng cũng chỉ có thế. Tôi không tìm được một lời khuyên nào cả, tôi tự rơi vào vực thẳm của nỗi buồn và cũng như mọi khi… không lối thoát!
I will never know
Myself until I do this on my own
And I will never feel
Anything else until my wounds are healed
I will never be
Anything 'til I break away from me
And I will break away
I'll find myself today
I want to heal
I want to feel like I'm
Somewhere I belong
Tôi muốn những vết thương sẽ được chữa lành, tôi muốn lại được cảm nhận mọi thứ xung quanh. Nhưng điều đó chẳng bao giờ thành sự thật. Tôi ước gì nỗi đau này sẽ sớm nguôi đi. Ước gì tôi có thể thoát khỏi chốn hoang tưởng này để đến với sự thật. Ước gì tôi tìm lại được bản thân mình. Ước gì tôi thuộc về một nơi nào đó…..
Bài này viết rất đúng tâm trạng của LPmania lúc đó, buồn và ko có gì tả được, giống như là tôi buồn mà không biết vì sao tôi buồn...
Chắc ai cũng đã có tâm trạng như bé rùi fải hôn nào?
When this began
I had nothing to say
And I'd get lost in the nothingness inside of me
I was confused
And I let it all out to find/That I'm
Not the only person with these things in mind
Inside of me
But all the vacancy the words revealed
Is the only real thing that I've got left to feel
Nothing to lose
Just stuck/Hollow and alone
And the fault is my own
And the fault is my own
Tôi không hiểu. Tôi đã cố mở lòng để mọi người có thể hiểu những gì tôi đang nghĩ. Nhưng chẳng ai chịu làm điều đó cả. Họ vị kỉ, lãnh đạm, và tôi sợ sẽ trở thành một con người nhạt nhẽo như vậy. Tôi đã tin và đã thất vọng, đôi lúc tôi rằng tôi có thể nương tựa vào ai đó… nhưng tôi đã nhầm…
And I've got nothing to say
I can't believe I didn't fall right down on my face
I was confused
Looking everywhere/Only to fin that it's
Not the way I had imagined it all in my mind
So what am I
What do I have but negativity
'Cause I can't justify the
Way everyone is looking at me
Nothing to lose
Nothing to gain/Hollow and alone
And the fault is my own
The fault is my own
Buồn. Rồi tâm sự. Họ lắng nghe nhưng cũng chỉ có thế. Tôi không tìm được một lời khuyên nào cả, tôi tự rơi vào vực thẳm của nỗi buồn và cũng như mọi khi… không lối thoát!
I will never know
Myself until I do this on my own
And I will never feel
Anything else until my wounds are healed
I will never be
Anything 'til I break away from me
And I will break away
I'll find myself today
I want to heal
I want to feel like I'm
Somewhere I belong
Tôi muốn những vết thương sẽ được chữa lành, tôi muốn lại được cảm nhận mọi thứ xung quanh. Nhưng điều đó chẳng bao giờ thành sự thật. Tôi ước gì nỗi đau này sẽ sớm nguôi đi. Ước gì tôi có thể thoát khỏi chốn hoang tưởng này để đến với sự thật. Ước gì tôi tìm lại được bản thân mình. Ước gì tôi thuộc về một nơi nào đó…..
Bài này viết rất đúng tâm trạng của LPmania lúc đó, buồn và ko có gì tả được, giống như là tôi buồn mà không biết vì sao tôi buồn...
Chắc ai cũng đã có tâm trạng như bé rùi fải hôn nào?